Sáng ngày 29/8/2025, Trong căn phòng xử án của Tòa án nhân dân Khu vực 5, tỉnh Gia Lai, không khí lặng đi khi Hội đồng xét xử tuyên bố bản án: chấp nhận yêu cầu ly hôn của bà Đinh Thị T đối với ông Đinh Văn T. Sau một thời gian gắn bó, hai vợ chồng chính thức bước sang hai ngã rẽ khác nhau. Nhưng điều khiến người ta nhói lòng không chỉ là sự tan vỡ của một cuộc hôn nhân, mà là số phận của hai đứa trẻ – những đứa con vô tội. Cháu Đinh Thị T, mới 13 tuổi, sẽ theo mẹ. Cháu Đinh Quang T, vừa tròn 9 tuổi, sẽ ở với cha. Từ nay, hai chị em sẽ phải xa nhau, mỗi người lớn lên dưới một mái nhà khác biệt.
Theo hồ sơ vụ án, bà T và ông T kết hôn trên cơ sở tự nguyện, có đăng ký kết hôn hợp pháp. Những ngày đầu chung sống, họ cũng từng hạnh phúc, từng mơ về một gia đình trọn vẹn với tiếng cười con trẻ. Nhưng rồi, cuộc sống dần nảy sinh mâu thuẫn. Ông T thường xuyên rượu chè, nhiều lần để mặc vợ gánh vác việc nhà, có lúc còn xảy ra bạo lực. Mâu thuẫn chồng chất khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt nghiêm trọng. Bà T nhiều lần cố gắng hàn gắn, nhưng khoảng cách càng lúc càng xa. Cuối cùng, bà chọn cách chấm dứt hôn nhân, với mong muốn tìm cho bản thân và con một cuộc sống bình yên hơn. Trong suốt quá trình xét xử, câu hỏi lớn nhất đặt ra là: ai sẽ nuôi con? Cả hai đều yêu thương các con và mong muốn chăm sóc, nhưng điều kiện kinh tế và hoàn cảnh sống khiến Tòa phải cân nhắc kỹ lưỡng. Cuối cùng, Hội đồng xét xử quyết định: giao cháu Trà cho mẹ nuôi dưỡng, giao cháu Trung cho cha. Cả hai bên đều tự nguyện, không yêu cầu cấp dưỡng.
Phán quyết ấy tuy hợp lý trên phương diện pháp luật. Nhưng trên phương diện tình cảm, không ai cầm được nước mắt khi nghĩ đến cảnh hai chị em phải chia lìa. Từ nay, T sẽ không còn những buổi chiều cùng em chơi đùa sau giờ học. T sẽ vắng đi vòng tay ân cần của chị gái. Một gia đình vẫn còn cha, còn mẹ, nhưng không còn nguyên vẹn. Phiên tòa này không chỉ là sự chấm dứt của một cuộc hôn nhân, mà còn là lời cảnh tỉnh cho nhiều đôi vợ chồng trẻ. Hôn nhân vốn không chỉ là tình yêu, mà còn là trách nhiệm, sự sẻ chia và nhường nhịn.
Khi yêu thương phai nhạt, khi trách nhiệm không được vun đắp, thì gia đình dễ dàng rạn nứt. Người lớn có thể chọn cách rời bỏ nhau, nhưng con trẻ thì không thể chọn lựa. Các em chính là người chịu nhiều thiệt thòi nhất – mất đi mái ấm đủ đầy, mất đi những ngày tháng bên nhau trọn vẹn. Nhìn hai đứa trẻ trong vụ án này, ai cũng mong chúng sẽ vẫn được yêu thương, vẫn được cha mẹ dành cho sự quan tâm trọn vẹn, dù không còn chung một mái nhà. Nhưng nỗi buồn chia xa chị – em là vết hằn mà thời gian khó có thể xóa nhòa.
Một phiên tòa khép lại, bản án đã tuyên, nhưng những dư âm còn ở lại. Nó nhắc chúng ta rằng: hạnh phúc gia đình không tự nhiên mà có. Nó cần được vun đắp mỗi ngày bằng sự lắng nghe, sẻ chia, nhường nhịn và yêu thương. Đừng để một ngày nào đó, khi ngồi trước vành móng ngựa, mới nhận ra mình đã đánh mất thứ quý giá nhất – một mái ấm trọn vẹn cho con cái. Và đừng để những giọt nước mắt của trẻ thơ phải rơi, chỉ vì cha mẹ đã không thể giữ trọn lời hứa yêu thương thuở ban đầu.
Bài học từ vụ án này, có lẽ không chỉ dành riêng cho bà T và ông T, mà cho tất cả chúng ta – những người đang và sẽ xây dựng gia đình: Hãy sống nghĩa tình, có trách nhiệm, để hạnh phúc không chỉ là giấc mơ, mà là hiện thực vững bền cho con cái được nương tựa và lớn lên trong đủ đầy yêu thương./.